[Dịch] Ngã Đích Nữ Hữu Thị Zombie

Chương 1 : Con rối zombie

Người đăng: sovanthien

.
Trên con phố vắng tanh, một tên zombie đang lượn lờ vô thức. Hắn ta hơi nhếch mép, nước dãi nhỏ giọt trên môi, đôi mắt với đồng tử đỏ như máu lộ ra tia lạnh lùng kinh sợ lòng người. Phía trước hắn ta không xa, là một siêu thị nho nhỏ đã bỏ hoang. Cửa thủy tinh loang lổ vết máu khô, qua cánh cửa mở rộng có thể thấy những giá hàng đổ nghiêng ngả, cùng với một ít thực phẩm rơi vãi xung quanh. Phía sau cửa siêu thị, còn có một nam trung niên zombie đang thẫn thờ đi tới. Nhìn quần áo, trăm phần trăm đó là một nhân viên siêu thị. Tên zombie này chậm rãi đến gần siêu thị, vừa lúc lướt qua trung niên zombie, đột nhiên hắn móc ra từ trong người một thanh dao phay, toàn lực xoay người chặt đứt cổ đối phương. Máu tươi văng khắp nơi, tên zombie mất đầu khi lập tức ngã xuống đất. Mà cái tên zombie hành vi quái đản kia lập tức nhặt lên một cái túi mua hàng phía sau cái giá, bắt đầu càn quét thực phẩm trong siêu thị... "Phù... Mệt chết đi được..." Trong một gian phòng âm u tăm tối, Lăng Mặc mồ hôi đầy đầu, đang nhìn một túi tràn đầy đồ ăn cùng các loại đồ dùng sinh hoạt trong tay một cách hài lòng. Mà ở trước mặt hắn, tên zombie từng xuất hiện ở siêu thị kia đang ngồi đó. Nhưng ánh mắt tên zombie này nhìn Lăng Mặc lại không hề có nửa điểm ác ý, thậm chí còn có phần trống rỗng. "Tiến bộ rất nhiều so với mấy hôm trước, rốt cục hiện tại có thể khống chế tương đối linh hoạt rồi." Lăng Mặc nhìn về phía tên zombie này, không dấu nổi vẻ tươi cười trên mặt. Nửa tháng trước, một loại virus kiểu mới đã xuất hiện, khiến cho thế giới trong nháy mắt biến thành địa ngục vô cùng thảm liệt. Vô số nhân loại biến thành zombie... Chính xác mà nói, hẳn là sau khi nhiễm phải virus liền mất đi ý thức, trở thành quái vật chỉ biết điên cuồng giết chóc... Mà những người may mắn sống sót thì không thể không chui nhủi như những con chuột, trốn trong những góc phòng nơi thành thị thành thị để sống sót. Nhưng Lăng Mặc vốn chỉ là một người bình thường, sau khi tận thế đến lại phát hiện ra rằng mình có thể khống chế zombie. Hắn có thể cảm giác được chính mình cùng zombie có một tia liên hệ nào đó, với bộ óc rỗng tuếch zombie thật giống như một con rối không có tư tưởng, mà hắn có thể đem tư tưởng của mình đưa vào, từ đó khống chế hành động của zombie. Nhưng những lần đầu thực sự cực khì gian nan, zombie thường thường đột nhiên thoát khỏi khống chế của hắn, thậm chí khiến cho hắn mấy lần suýt về chầu ông bà. Dần dần càng nhiều lần thử nghiệm, rốt cục Lăng Mặc đã nắm được một vài bí quyết, không chỉ giúp hắn có thể duy trì khống chế đối với zombie, còn có thể khống chế zombie đi lại khắp nơi giúp mình tìm kiếm thức ăn và các loại nhu yếu phẩm. Nhưng mà cự ly không thể nào quá xa, điều này làm cho Lăng Mặc hơi buồn bực. Hắn cảm giác chính mình hiện tại như một người điều khiển con rối, sợi dây trong tay còn chưa đủ dài, thủ pháp khống chế còn chưa thuần thục. Nhưng có thể lợi dụng zombie để sinh tồn càng thêm an toàn khiến cho Lăng Mặc cực kỳ hài lòng với năng lực này. Hắn gọi thứ zombie mà mình khống chế này là zompet. Trong quá trình khống chế zompet, Lăng Mặc cũng mơ hồ cảm giác được khi mình khống chế đối phương, thì đồng thời có một loại cảm giác điên cuồng ảnh hưởng tới chính mình. Loại ảnh hưởng này là tốt hay xấu, bây giờ hắn còn chưa biết rõ... Mấy ngày nay Lăng Mặc cùng với việc không ngừng tập luyện khống chế zombie đã rút ra một vài lý giải, cũng giống như zombie trên tivi nhưng khác nhau chính là những zombie này không phải xác sống, mà là người sống bị nhiễm virus. Nhưng mà, tuy là người sống nhưng cơ bản họ đã hoàn toàn trở thành quái vật rồi. Họ tấn công những người sống sót chưa bị nhiễm, cắn xé những người này, hơn nữa họ lại có sức mạnh kinh người, so với người bình thường phải trâu bò hơn nhiều lắm. Loại virus này đã triệt để phá hủy lý trí của họ, điều khiển tư tưởng của họ, để cho bọn họ biến thành sát nhân máu lạnh được điều khiển bằng bản năng giết chóc. Lăng Mặc cảm thấy loại zombie này so với zombie hắn thấy trong trò chơi hay điện ảnh càng đáng sợ hơn, bởi vì bọn chúng vẫn giữ đủ năm giác quan. Cho dù là âm thanh hay là mùi vị đều khiến chúng chú ý tới. "Mặt trời sắp xuống núi rồi, hôm nay nên về thôi." Khu nhà dân này cũng không thực sự an toàn, chỉ là nơi Lăng Mặc tạm thời ẩn núp để điều khiển zompet. Sau khi đem hết vật tư kiếm được trong ngày nhét vào ba lô, Lăng Mặc cảm thấy hơi đau đầu một chút, hắn điều khiển zompet đứng lên. Quan sát zompet đang đứng ngay đó mặt đối mặt, Lăng Mặc vẫn cảm thấy trong lòng có phần quái dị. Tuy rằng không tỏa ra mùi hôi thối giống như trên điện ảnh miêu tả, nhưng trên người zombie lại có mùi máu tươi nồng nặc. Nhiễm virus khiến cho khuôn mặt của tên này trở nên tái nhợt không chút máu, đôi mắt với đồng tử đỏ rực như máu, qua cái miệng hơi mở ra còn có thể trông thấy hàm răng còn dính một ít sợi thịt đỏ hồng. Không cần phải nghĩ, cái này nhất định là thứ còn lại sau khi ăn thịt người... Tên zombie này bề ngoài cũng không tệ lắm, là thiếu niên khoảng 17 18 tuổi, nhưng hình dáng hiện tại khiến người ta không thể không liên tưởng đến ác quỷ. "Đi thôi đi thôi..." Lăng Mặc cố gắng nhịn xuống cảm giác kinh tởm, khống chế zompet đi xuống lầu. Mặc dù có zompet mở đường, nhưng không có nghĩa là chính mình luôn an toàn. Lăng Mặc cầm trong tay một con dao sắc nhọn, cẩn thận theo sát phía sau zompet. Từ nơi này đến nơi ở tạm thời của hắn cần đi qua một con phố lớn. Lúc sáng đến đây Lăng Mặc đã tìm mấy quả pháo, đầu tiên ở phía ngược lại gây ra một vài động tĩnh khiến cho phần lớn zombie trên con phố này đều bị dụ đi hết. Dù vậy vẫn còn một vài zombie đang lang thang trên đường. Sau khi hữu kinh vô hiểm đi được tới ngã tư, Lăng Mặc phát hiện ra rằng, phiền phức đã tới. Hai zombie chặn ở ngay ngã tư, chả biết bọn này từ chỗ nào chạy tới mà trên người đầy vết máu tươi còn rất mới, một tên còn cầm trong tay nửa cánh tay, đang cúi đầu gặm. Thành phố này có chừng nghìn vạn nhân khẩu, mỗi ngày đều có người sống sót vì tìm thức ăn mà chết, hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên. Nhưng mà thấy cái cánh tay kia, Lăng Mặc không khỏi cảm thấy thỏ tử hồ bi một chút. Chính vì có năng lực nên mình mới có được tài nguyên sinh tồn, tuyệt đối không thể vì sơ suất nhất thời mà trở thành bữa tối cho bọn quái vật này. Lăng Mặc cẩn thận khống chế zompet tiếp cận một trong hai tên zombie, rồi giơ dao phay lên. Mà vừa lúc tên zombie còn lại bị âm thanh phát ra hấp dẫn, Lăng Mặc tay cầm dao vọt tới từ phía sau, một dao đâm vào ót tên này. Hai zombie gần như chết đồng thời, Lăng Mặc dùng sức rút con dao nhỏ ra rồi dùng chân lật xác tên zombie đó lên. Ở tình huống chính mình có cơ hội ra tay Lăng Mặc đều không bỏ qua, điều khiển zompet tuy rằng rất hữu dụng nhưng nhất định chính mình cũng phải có năng lực tự vệ. Hơn nữa Lăng Mặc mơ hồ cảm giác được rằng khi chính mình chém giết zombie, trong cơ thể cái loại cảm giác điên cuồng này mơ hồ quấy phá, trong nhắy mắt rút con dao nhỏ ra thậm chí hắn mơ hồ cảm nhận được một tia vui vẻ. "Virus hẳn sẽ không truyền qua liên hệ tinh thần... Nếu không ta đây đã sớm biến dị rồi... Không phải ảnh hưởng từ virus, vậy rốt cục đó là cái gì chứ..." Lăng Mặc rất lưu ý tới loại chuyển biến này, nhưng tạm thời còn chưa có manh mối gì cả. Nhưng mà có thể chém giết zombie nhanh gọn, hơn nữa thủ pháp càng ngày càng thành thạo, việc này đối với Lăng Mặc mà nói coi như là chuyện tốt. Ở cuối thời đại trước kia, hắn đúng là một người bình thường, lần đầu tiên giết chết zombie không chỉ mạo hiểm, sau đó liền cảm thấy sợ, thậm chí đầu óc cảm thấy như đang nằm mơ. Nhưng để mà tiếp tục sống sót, sức chiến đấu nhất định phải tăng cường. Hơn nữa ở trong lòng Lăng Mặc vẫn luôn luôn nhớ tới một người. Nhanh chóng thành thạo khống chế zombie như thế, cùng với tận lực tích góp vật tư, đều là vì vượt qua khu vực này, đi tìm được nàng...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang